Georgy Konstantinovich Zhukov (
tiếng Nga: Георгий Константинович Жуков, đọc là
Ghê-oóc-ghi Can-xtan-chi-nô-vích Giu-cốp;
1 tháng 12 năm
1896 –
18 tháng 6 năm
1974) là danh tướng trong quân đội
Liên Xô. Trong rất nhiều tướng lĩnh nổi danh thế giới trong
Thế chiến thứ hai, Zhukov được xếp đầu bảng về số lượng trận thắng nhiều và quy mô lớn,
[1] được nhiều người công nhận về tài năng chỉ đạo chiến dịch và chiến lược.
[2] Những chiến tích của ông đã trở thành những đóng góp rất lớn vào kho tàng di sản kiến thức quân sự nhân loại. Nó không những có ảnh hưởng lớn về lý luận quân sự của Liên Xô mà cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của lý luận quân sự thế giới.
[3]Theo nhận định của Nguyên soái
Aleksandr Vasilevsky, Zhukov là một trong những nhà cầm quân lỗi lạc của nền quân sự Xô Viết
[4]. Trong cuộc
Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại của Liên bang Xô viết, ông đã giữ các chức vụ Tư lệnh Phương diện quân Dự bị, Tư lệnh
Phương diện quân Tây, Tư lệnh
Phương diện quân Beloussia 1, Tổng tham mưu trưởng
Hồng Quân Liên Xô,
Thứ trưởng Bộ dân ủy Quốc phòng kiêm Phó
Tổng tư lệnh tối cao quân đội Liên Xô, Ủy viên Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô
[4]. Hầu hết các nhà lãnh đạo quân sự nổi tiếng thế giới cùng thời với ông như
Thống chế Anh Sir
Bernard Law Montgomery,
Thống tướng Hoa Kỳ Dwight David Eisenhower,
Thống chế Pháp Jean de Lattre de Tassigny đều công nhận tên tuổi của ông đã gắn liền với hầu hết các chiến thắng lớn trong cuộc chiến như
Trận Moskva (1941),
Trận Stalingrad,
Trận Kursk,
Chiến dịch Bagration,
Chiến dịch Visla-Oder và
Chiến dịch Berlin.
[5]Trong giai đoạn sau chiến tranh, ông giữ các chức vụ
Tổng tư lệnh Quân đội Liên Xô tại nước
Đức, tư lệnh các quân khu Odessa và Ural. Sau khi lãnh tụ tối cao
Stalin qua đời, ông được gọi về Moskva và được bổ nhiệm chức vụ Thứ trưởng thứ nhất
Bộ Quốc phòng Liên Xô. Trong thời gian từ năm 1955 đến năm 1957, ông giữ chức vụ Ủy viên trung ương
Đảng Cộng sản Liên Xô,
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng
Liên Xô. Năm
1957, trong thời gian đang đi thăm
Nam Tư, ông bị đưa ra khỏi
Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô. Năm
1958, ông bị miễn nhiệm tất cả các chức vụ trong quân đội.
[6] Những năm cuối đời, ông dành phần lớn thời gian để tập trung viết bộ hồi ký "Nhớ lại và suy nghĩ".